XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đợi Em Nói Yêu Anh


Phan_8

Lâm Vũ vôi vàng sờ lên cổ, khi sờ thấy một mảnh trống trơn thì trong lòng bàng hoàng, trái tim đập kịch liệt liên hồi. Không có. Dây chuyền của cô..

"Em đang tìm cái này sao ? "

Giọng nói ôn hòa quen thuộc khiến cho Lâm Vũ ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc liền ròi vào một đôi mắt màu hổ phách sâu không thấy đáy, chỉ là sau một khắc, sự chú ý của cô liền chuyển vào chiếc dây chuyền màu bạc quen thuộc anh đang cầm trên tay, vội vàng đưa tay ra giật lấy. Sau khi nhìn kĩ đó là chiếc dây chuyền thân thuộc, không nhịn được vuốt ve thật lâu, yên tâm thở ra một hơi rồi cẩn thận đeo lại trên cổ. Anh đứng ở một bên, nhìn hành động cẩn thận của cô, không hiểu sao đáy lòng thắt lại, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc

"Cảm ơn anh. Thực sự cảm ơn anh, anh..."

Một tiếng "Anh hai" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, cũng may là cô kịp thời ngăn lại, ngay sau đó như nghĩ đến chuyện gì liền mở miệng hỏi anh

"Tại sao tôi lại ở đây"

"Bác sĩ nói em bị dị ứng mới lên cơn sốt cao, sau đó lại còn nhảy vào hồ nước lạnh, cơ thể không chịu nổi mới ngất đi"

Ra là vậy. Khoan đã, dị ứng, như vậy anh....

Cô cẩn thận mà dè dặt nhìn anh, đôi mắt mở to, nhìn thấy đôi môi anh mím chặt, có vẻ như đang chỉnh trang lại giường cho cô thoải mái hơn, trong lòng không hiểu sao căng thẳng, trái tim liên tục nhảy lên

"Anh... có phải đã biết gì không"

Cô dè dặt hỏi một câu như vậy, anh vẫn chuyên tâm vào công việc của mình, nghe cô hỏi liền ngẩng đầu lên, hỏi lại một câu không liên quan.

"Em có đói không, có muốn ăn gì không ? "

"Anh....?"

"Tôi đi mua chút cháo cho em nhé"

"Anh biết hết rồi, phải không"

Cô thở dài, mày nhíu lại, nhàn nhạt hỏi anh. Nhìn bộ dáng của anh như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì. Không ngờ, anh nghe cô hỏi như vậy, động tác trên tay dừng lại, để lộ một nụ cười khổ

"Biết, tôi có thể biết gì chứ, biết em lừa dối tôi... hay là biết... em xem tôi như trò đùa"

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, lời nói nhẹ nhàng lại khiến cô hoảng sợ, đáy lòng thắt chặt lại

"Không phải như vậy, em..."

"Tôi nên gọi em là Lâm Nhiên...hay vẫn là Trình Nhiên, em...rốt cuộc còn bao nhiêu thân phận nữa, còn bao điều giấu diếm tôi nữa"

"Anh hai, đừng như vậy"

"Anh hai, em vẫn biết tôi là anh hai của em sao. Nhiên, em có biết không, em đôi khi... thực sự rất tàn nhẫn... rất tàn nhẫn"

Anh nói xong một câu liền bỏ ra ngoài, cô vội vã gọi với theo, muốn xuống giường đuổi theo anh. Chỉ là người vẫn còn rất yếu ớt, tay chân lại mềm nhũn vô lực, không nhịn được liền ngã xuống, chiếc kim truyền trên tay cũng bị cô mạnh mẽ rút ra, máu không ngừng chảy, đáng tiếc, anh không thấy được

"Cô không sao chứ"

Một cô ý tá từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy cô ngã trên nền đất, vội vàng tiến đến muốn đỡ cô dậy

"Tiểu thư, Trình thiếu trước khi đi đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Cô bây giờ vẫn còn rất yếu, đừng xuống giường vội, muốn lấy gì cứ nói với tôi"

Lâm Vĩ không để ý đến lời cô ta nói, chỉ chăm chăm nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đã không còn bóng người, khuôn mặt buồn bã. Ánh mắt của anh lúc đó cứ thường trực trong tâm trí cô, có thất vọng, có đau khổ, có lẽ lần này, cô thực sự đã sai lầm rồi.

...

Cạch

Ực

Cạch

"Anh nói lão đại bị sao vậy"

Linda huých huých khuỷu tay Lâm Minh, thấp giọng thì thầm, mắt không dời khỏi người nào đó đang ngồi một mình bên quầy rượu

"Không biết nữa, lúc nãy tôi có đến gần liền bị đuổi ra ngoài, sắc mặt rất xấu. Nhưng mà cậu ấy đã uống nhiều lắm rồi, ai ngăn cũng không được"

"Khải đâu, cậu ta có lẽ khuyên được đó"

"Anh ấy làm việc xuyên đêm từ hôm qua tới giờ, vừa mới ngủ được một chút"

Hai người đứng ở một góc nhìn vỏ chai rỗng la liệt trên nền đất, quay sang nhìn nhau, mày nhăn lại, Linda tự động hiểu ý, rút điện thoại trong túi ra, tiếng tút tút dài vang lên trong điện thoại

"Linda"

"El, em đang ở đâu"

"Em.. có chuyện gì sao"

"Giọng em sao vậy. Em với lão đại... cái đó... hai người cãi nhau sao"

"Anh hai, anh ấy làm sao vậy"

"Cậu ta uống đến chai thứ 3 rồi đó, nếu mà uống nữa, đừng nói là một Trình Hạo mà đến ba Trình Hạo cũng không chịu được. El, chị nói này, hai người giận nhau thì không sao nhưng mà..... alo... alo.. El...Ella"

Từng tiếng tút tút dài vang lên trong điện thoại báo hiệu người bên đầu kia đã cúp máy. Chết thật, lại dám dập máy của mình.

Chỉ khoảng 10 phút sau, Lâm Vũ đã có mặt tại Hoàng gia, cô thực sự đến rất vội vã, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng phong phanh.

"Anh ấy ở đâu"

Linda cùng với Lâm Phong nhìn thấy Lâm Vũ đến, đồng thời chỉ về một góc góc phòng bên quầy bar, nhìn thấy khuôn mặt cô buồn bã, từ từ bước lại gần, hai người đều biết ý lui ra ngoài.

Trình Hạo rót thêm một ly rượu nữa, nhìn ly rượu sóng sánh trước mặt, trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đắng chát. Nghĩ lại cảnh trong bệnh viện, anh lại không nhịn được đưa ly rượu đến bên miệng uống một hơi liền cạn, bao tử nóng rát. Anh vốn không nên lỗ mãng như vậy với cô mới phải, dù sao, trước đây anh cũng đã hiểu rõ rằng cô vốn đã có rất nhiều, rất nhiều điều giấu diếm anh. Vốn chỉ cần cứ như vậy ở bên cạnh cô thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chỉ là khi thấy cô nắm lấy tay anh, từ miệng lại phát ra tên của người đàn ông khác, anh thực sự không có cách nào kiềm chế được bản thân mình. Còn gì đau khổ hơn khi chứng kiến người mình yêu nhất trong cơn mê lại gọi tên một người đàn ông khác, nếu như thực sự không có cảm giác, thì không phải là do quá bao dung mà là trong lòng không thật tâm yêu thương người kia. Cứ tưởng tượng đến cảnh một ngày cô ở bên một người khác, mỉm cười ngọt ngào giống như đã từng với anh, đàn cho anh ta nghe giống như đã từng đàn cho anh nghe, anh lại cảm thấy một luồng máu nóng chạy lên đỉnh đầu. Trình Hạo a Trình Hạo, mày không thể không thừa nhận là mày đang phát điên lên vì ghen...

"Thần, đừng đi"

Thần, người đàn ông tên Thần đó, rốt cuộc là ai ?

Anh đang định đưa một ly rượu lên miệng uống đã thấy một bàn tay nhỏ bé ngay trước mặt, cầm lấy ly rượu của anh, giọng nói dịu dàng

"Anh hai, đừng uống nữa"

Khuôn mặt tái xanh của cô ở ngay bên cạnh, đôi môi thâm tím, bộ dạng yếu ớt khiến cho anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà che chở, muốn là bờ vai để cô tựa vào. Bàn tay anh bất giác giương ra, muốn sờ lên khuôn mặt cô, cô ở ngay trước mặt, mơ hồ như ảo ảnh, ngay sau đó, bàn tay liền khựng lại giữa khoảng không. Nếu như, bờ vai mà cô chọn, không phải là anh, người đứng ở bên cạnh cô, cũng không phải là anh, như vậy thì sao. Anh bất giác cảm thấy nổi cáu, thô lỗ gạt tay của cô ra, đưa ly rượu đến trên miệng uống tiếp.

"Em đi đi"

"Anh hai, đừng uống nữa"

"Em đi đi. Tôi không muốn gặp em"

Anh không nhịn được cao giọng hét lớn lên, còn cô, vì lời nói của anh mà sững sờ.

Anh hét lớn lên với cô

Trong quá khứ, chưa bao giờ anh làm như vậy.

Cô bất giác thấy tủi thân, vành mắt đo đỏ, cao giọng gào lên

"Được, em đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa"

Cô quay đầu bỏ chạy, bước chân vội vã. Anh không nhìn theo cô, chỉ là khi bóng dáng cô không còn, anh mạnh mẽ bóp nát ly rượu trên tay, thủy tinh cứa vào da thịt, máu chảy ra. Anh tức giận ném chai rượu xuống đất, hai tay ôm đầu, phiền não bao quanh

"Chết tiệt"

Anh bật dậy khỏi chỗ ngồi, lảo đảo đuổi theo cô. Cô chạy rất nhanh, chẳng mấy đã không thấy bóng dáng, đến khi anh chạy ra trước cổng Hoàng gia một đoạn dài vẫn không thấy tung tích cô, giống như hòa vào màn đêm, vĩnh viễn biến mất trước mặt anh.

Vĩnh viễn biến mất

Sao em có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy

Em quả thật rất tàn nhẫn...

Rất tàn nhẫn...

Nhiên...

Tách!

Một hạt mưa rơi xuống, đọng trên khóe mắt anh, ướt đẫm, ánh mắt mê man

Giọt thứ hai

Giọt thứ ba

Từng giọt mưa thi nhau rớt xuống, trong nháy mắt bao phủ thân hình cô đơn của anh.

Nước mưa thấm ướt vào trong áo

Lạnh

Lạnh thấu tâm can

Anh cứ đứng một mình như vậy trong mưa, nước mưa thấm ướt cả người, lạc lõng lại cô đơn.

Tâm lạnh buốt

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nối tiếp vang lên.

Trình Hạo muốn ngẩng mặt lên, lau đi chút nước mưa còn vương trên mặt, trên khóe mắt.

Lại mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé từ đằng xa chạy đến, gắt gao ôm chặt lấy mình.

Vào một khắc đó, anh mới biết, thì ra trên đời còn có cảm giác ấm áp như vậy.

Chương 21: Toàn Tâm Bộc Bạch

Xoạt xoạt

Trình Hạo ngồi ở một bên, nhìn người nào đó đang ngồi trước mặt loay hoay băng bó cho anh, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, môi mân lại thành một đường

"Xong rồi"

Anh nhìn bàn tay đã được băng bó sạch sẽ, lại nhìn cô, cô cúi đầu xuống, im lặng, có vẻ không khí giữa hai người vẫn còn ngượng ngịu, không ai chịu mở miệng trước.

"Hắt xì"

Cô cảm thấy cả người hơi lạnh, không nhịn được hắt hơi một cái thật to, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy anh đứng lên, đi sang một phòng khác, cô nghĩ anh muốn đi, định mở miệng nói chuyện, nghĩ sao lại thôi, miệng mím chặt. Cô đảo mắt qua căn phòng một chút, căn phòng lấy màu trắng làm màu chủ đạo, khá đơn giản nhưng lại cực kì sạch sẽ, bày phối khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, giống như con người anh. Anh đã lái xe đưa cô về căn biệt thự anh mua, trong căn nhà chỉ có một mình anh, còn có người giúp việc đến dọn dẹp theo giờ, chưa một ai khác đến đây. Cô không mang theo quần áo, quần áo kia đều đã bị mưa làm ướt sũng, đành phải mặc quần áo của anh, dù hơi rộng một chút nhưng lại mang theo mùi hương nhàn nhạt của bạc hà, mùi hương thuộc về riêng anh.

Sau một khắc, tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên trên nền nhà, cô tò mò ngẩng đầu lên liền cảm thấy một tấm chăn lớn bao quanh mình, anh cẩn thận mà bao bọc tấm chăn quanh người cô, hơi ấm bao trùm. Cô cảm thấy được nguồn nhiệt ấm áp, theo bản năng rúc vào trong chăn bông lớn, chỉ để cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài đôi mắt chớp chớp, rất đáng yêu.

"Sao lại tùy tiện chạy khỏi bệnh viện như vậy, lại ngất xỉu nữa thì phải làm sao"

Giọng nói anh có chút trách móc, nhưng hơn hết, vẫn là lo lắng nồng đậm. Anh đặt một bàn tay lên trán cô, nhẹ nhõm thở phào một hơi

"Cũng may không có sốt"

Cô nhìn anh như vậy, sống mũi cay cay, vành mắt cũng hồng lên. Anh hai luôn là như vậy, dù cô có làm gì sai, vẫn sẽ luôn ở bên cô, quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, 5 năm trước đã như vậy, đến bây giờ cũng vẫn như vậy.

"Anh hai, anh... còn giận em nữa không"

Cô khịt khịt mũi, thấp giọng hỏi một câu, giọng điệu lo sợ lại rụt rè khiến cho lòng anh trong thoáng chốc mềm lại. Nhìn bộ dáng của cô bây giờ, khoanh chân ngồi ở trên giường anh, một tấm chăn lớn bao quanh chỉ để lộ đôi mắt và vài lọn tóc lòa xòa ngay trước mắt, ánh mắt còn đáng thương hề hề nhìn anh như làm nũng, anh làm sao mà nổi giận được chứ.

" Giận.."

Anh nói một câu làm cho miệng cô méo xệch, đầu cúi xuống

"Nhưng mà, nhiều hơn, chính là đau lòng. Anh chợt cảm thấy, chúng ta quen biết nhau năm năm, một khoảng thời gian dài như vậy, anh rốt cuộc là làm không đủ tốt hay ít nhất, là chưa đủ tốt để khiến em thật tâm tin tưởng...."

"Không phải như vậy, tuyệt đối không phải"

Cô nghe anh nói, kích động đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, không ngừng xua xua tay

"Nếu như vậy, thì, là tại sao ?"

Cô thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống bên mép giường, hai tay xoắn chặt lại với nhau, giống như một quả bóng xì hơi, giọng điệu ủ rũ

"Anh hai, em... đã bao giờ... anh cảm thấy..em lợi dụng ba nuôi, cả anh nữa.. em"

Lần này, đến lượt Trình Hạo kích động

"Vật nhỏ, em... sao em lại nghĩ như vậy chứ"

"Anh hai, em gặp được ba nuôi, gặp được anh, đó là chuyện khiến em phi thường vui vẻ, cũng cảm thấy bản thân cực kì may mắn. Nếu như không có ba, có lẽ bây giờ, em không biết đã phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, chứ chưa kể đến việc có đồ thể ăn, có quần áo để mặc. Mọi người xung quanh đều nói, em là con riêng của ba, cố tình lợi dụng ba, nhưng mà ba lại không quan tâm, ba vẫn đối với em rất tốt, anh cũng đối với em rất tốt, thực sự rất tốt. Nhưng mà, em vẫn luôn hiểu rõ, em nợ hai người, quá nhiều, thực sự là quá nhiều. Bọn họ đồn đại này kia, ba nuôi không tức giận, còn bảo em không cần để ý, nhưng mà, làm sao em không để ý được cơ chứ. Bọn họ nói cũng chẳng có gì sai, em chính là một kẻ ăn bám như vậy. Em rất sợ, năm năm trước anh không hề nghĩ tới, nhưng về sau, về sau thì sao, tương lai không ai nói trước được, nếu như.... nếu như có một ngày nào đó anh chợt cảm thấy em tiếp cận hai người chỉ là vì tiền... đến lúc đó... quan hệ của chúng ta...em thực sự không dám nghĩ tới nữa"

"Em không ngừng cố gắng học, cố gắng kiếm tiền, mục đích duy nhất chính là có thể nhanh chóng độc lập một mình, không cần phụ thuộc vào ai, cũng không cần để cho bọn họ nói này nói kia nữa. Em...."

Cô nói một tràng dài, càng nói càng xúc động, vành mắt cũng đỏ hoe, đến gần cuối thì không nói được nữa, anh cũng đã mạnh mẽ đứng dậy, kéo cô vào lòng mà ôm chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào thân thể mình.

"Đồ ngốc"

"Đồ ngốc"

"Vật nhỏ ngu ngốc"

Anh không ngừng ở bên tai cô thì thào, giọng nói hàm chứa sự tức giận không thể kiềm chế, cô tựa vào một bên vai của anh, sự kiên cường đều bị dỡ bỏ, nước mắt không ngừng rơi

"Anh xin lỗi"

"Nhiên, xin lỗi em"

Đúng vậy, là lỗi của anh, giờ thì anh đã hiểu, tại sao cô sống chết không chịu đến trường học( Rin: Là thời gian chị ấy bị trầm cảm đó). Cô rõ ràng còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được áp lực từ người đời, nhớ lại khoảng thời gian đó, để khiến cho cô mở lại lòng mình, anh quả thực đã tốn không biết bao nhiêu thời gian. Chỉ là, hiện tại, anh thực sự cảm thấy tức giận. Sau bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy cô chỉ là người ngoài hay sao. Lẽ nào cô không biết, anh gặp được cô, đó, mới là may mắn của anh.

"Nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, trước kia không, bây giờ không, tương lai lại càng không. Vì thế, em không cần phải gồng mình lên mà gánh chịu lấy tất cả như vậy. Em nghe cho kĩ đây, trừ bỏ em có rời bỏ anh mà đi mất, còn anh, sẽ không bao giờ rời bỏ em, không bao giờ"(:3)

Đêm hôm đó, hai người nằm trên cùng một chiếc giường như thưở bé, cô kể cho anh nghe về thân phận của cô, về tên của cô, về mẹ, về người đàn ông kia, về tất cả, cởi bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng mình, không chút giấu diếm. Cho đến cuối cùng, chỉ còn thấy anh ôm cô vào lòng, nói với cô một câu khiến cho cô suýt chút không nhịn được lại bật khóc

"Vật nhỏ, em vất vả rồi"

Trong lúc yếu lòng nhất, chỉ cần có một người ở bên, một người dịu dàng nói với ta một câu như vậy, còn gì hạnh phúc hơn đâu.

Trước đây, hai người thi thoảng vẫn ngủ chung một giường, nhất là vào những ngày mưa, cô thường sợ sấm sét. Nhưng càng về sau, anh không dám ngủ cạnh cô nữa, sợ mình sẽ không kìm lòng được tình cảm mà làm gì cô, sợ mình không nhịn được mà làm cô tổn thương. Vì thế sau bao nhiêu năm rồi, anh mới lại ở cạnh cô như vậy, trong lòng lại không có chút tạp niệm, ngoài chia sẻ, vẫn chỉ là đơn thuần sẻ chia.

Đến lúc cô gần như đã thiếp vào giấc ngủ, gối đầu lên tay của anh, vệt nước mắt còn vương trên hàng mi, anh mới dám nhẹ nhàng hôn lên trán cô một chút, thấp giọng thì thầm

"Ngày mai, dẫn anh đi gặp mẹ "

Chương 22: Mạnh Mẽ Đáp Trả

Lâm Vũ nhìn Trình Hạo đứng ngay sau lưng mình, anh nhìn cô mỉm cười ôn nhu, cô hít sâu một hơi rồi mới từ từ đẩy cửa bước vào, một tiếng két nho nhỏ vang lên bên tai. Tiếng động nhỏ không làm ảnh hưởng đến người trong phòng bệnh, bà vẫn an tĩnh nằm trên giường, ánh nắng từ bên ngoài hắt lên khuôn mặt an ổn của bà, yên tĩnh như vậy, lại giống như đã thuộc về một thế giới khác, khiến cho người ta đau lòng. Cô từ từ bước tới gần chiếc giường, không hiểu sao thấy lòng bất an, anh nhận ra sự thay đổi của cô, nắm lấy tay cô kéo đến bên giường bệnh, đôi mắt chăm chú nhìm vào người trên giường. Đó là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt giống cô đến 7 phần, chỉ là dù đôi mắt đã nhắm chặt, nét mặt vẫn vương chút ưu thương.

"Đây là mẹ của em, bà ấy kêu Lâm Nhạn. Mẹ, đây là anh hai của con, người con đã kể với mẹ"

Dù cô có nói, người trên giường vẫn không mở mắt, cô cũng như không nhận ra, tự nhiên giới thiệu hai người. Anh nghe thấy cô nói như vậy, lại cực kì nghiêm túc cúi chào một tiếng, giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, giống như chắc nịch, giống như khẳng định, lại giống như một lời hứa với người trước mặt.

"Chào cô, cháu là Trình Hạo. Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Vũ Nhi thật tốt, tuyệt không để cô ấy chịu bất cứ thương tổn gì"

Cô nghe anh nói như vậy, chỉ nghĩ đó là lời nói bình thường, giống như anh trai hướng em gái chăm sóc, không để ý nhiều, cứ như vậy ngồi bên mẹ nói chuyện. Hai người ở lại bệnh viện thêm một lúc thì đi ra, anh lấy xe định đưa cô trở về trường

"Hôm nay có tiết không"

"Ưm.. có, 10h45 có một tiết nữa, chắc sẽ điểm danh"

"Vậy anh đưa em trường, anh cũng có tiết"

"Anh hai ... cái kia...em"

"Em sợ anh đưa em về trường có người nhận ra hay sao"

Cô bị anh nói trúng tim đen, có chút ngại ngùng, mặc dù không phải hoàn toàn là như thế......được rồi.... cô thừa nhận, cô chính là sợ người nào đó thấy hai người đi cạnh nhau thì... ôi, cuộc sống đại học yên bình của cô

"Anh đồng ý? Thực sự không để ý ?"

Cô rụt rè hỏi một câu như vậy, đột nhiên anh nghiêng người sang, ép đến mức khiến cô giật mình, bất giác lui về phía sau, lưng chạm vào cửa kính xe mát lạnh

"Anh cần bồi thường"

"Hả"

Cô không hiểu, đẩy đẩy anh ra, hỏi lại, hơi thở nóng ấm của anh ở bên tai khiến cho cô bối rối.

"Anh đồng ý với em, ở trường sẽ tỏ ra không quen biết, nhưng mà... anh cần phí tổn bồi thường"

"Bồi thường... bằng cái gì"

"Cái này... sau này nghĩ ra sẽ nói cho em biết"

Anh cười nhẹ, lùi về khiến cô không khỏi thở phào một hơi, sau đó liền thấy anh ngồi yên ổn tại vị trí, thắt dây an toàn, bắt đầu khởi động xe.

"Anh hai, có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh"

"Chuyện gì?"

"Ngày hôm đó em bị một đám người chặn đường đó, sao anh lại tình cờ đến đúng lúc như vậy. Nếu như không phải tình cờ, anh..."

Anh nhìn thấy ai bị hại cũng đi cứu như vậy sao? Đó mới là điều cô muốn hỏi. Trình Hạo không quay sang nhìn cô, vẫn chuyên tâm lái xe, một lát, anh mới mở miệng trả lời

"Sao tự dưng lại hỏi như vậy"

"Em.."

Anh không đợi cô trả lời liền ngắt lời

"Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà em cứ gặp anh một lần liền chạy. Anh thừa nhận, chính là lúc ở căn tin đó, cảm thấy rất có hứng thú với người kia, nhưng mà đơn thuần chỉ vì thiên phú của cô ta mà thôi. Còn lần đó, sau khi nghe thấy tên của em, niềm nghi ngờ càng dâng cao, mới bất giác muốn đi kiểm chứng"

"Ah, như vậy là do em vào viện anh mới nhận ra phải không. Như vậy, còn lần ở bể bơi.." Cô gật đầu như đã hiểu, sau đó lại hỏi lại khiến cho anh cười khẽ

"Không, ngay từ khi em đánh nhau với bọn họ, anh đã nhận ra. Một khắc em cởi bỏ kính, anh liền khẳng định, đó chính là em, đôi mắt của em, một khi nhìn kĩ, sẽ không thể quên. Những chuyện sau đó, chỉ là để chứng thực thêm mà thôi"

Cô trầm mặc không nói, vấn đề này quả nhiên vẫn có chút nhạy cảm a.

Trình Hạo quả nhiên giữ lời hứa, để cô đến gần trường thì dừng xe lại, lựa một chỗ khuất để cô xuống xe khiến cho cô vô cùng cảm kích. Nhưng mà sau khi bước vào trong trường học, cảm thấy những người chỉ chỉ chỏ chỏ ở quanh mình, cô lại không nhịn được thở dài. Thiên a, sao cô lại quên mất còn có một Diệp Tuyền luôn không muốn để cho cô sống tốt chứ, cô thực sự chỉ là muốn một cuộc sống đại học yên bình thôi mà.

"Nhìn thấy chưa, nhỏ đó đó, dọa đánh Diệp Tuyền xong bị người ta phát hiện lại giả bộ nhảy xuống nước"

"Phải vậy không, đúng là đồ điên"

"Phải đó, mình nghe mọi người kể lại mà. Còn nghe nói hôm đó cô ta được Trình học trưởng cứu, xem ra tin đồn là thật"

"Không phải chứ, người quái dị muốn đi quyến rũ đại thần sao, không biết xấu hổ. Diệp Tuyền cô ta có lẽ sẽ vì vậy mà phát điên lên mất"

Lâm Vũ quét qua đó một ánh mắt sắc lạnh, không thèm để ý tới. Diệp Tuyền. Đó là cái tên mà chỉ nhắc đến đã khiến trong lòng cô ngứa ngáy. Nếu như không phải vì người kia, cô đã sớm khiến cho cô ta thân bại danh liệt...

"Em luôn muốn đi trả thù một người, không, không chỉ là một người, em còn muốn khiến cho cả gia đình họ phải khốn khổ. Như vậy, có phải quá đáng lắm không"

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .